Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

TA NHẮM MẮT NHỚ EM

                  Người khao khát trở về ngày khai thiên
                  Người sợ hãi nghĩ tới ngày tận thế
                  Ôi ! Cho mi chao đảo giữa ảo huyền
                  Cứ mơ đi và yêu đi cho kiệt quệ

                  Trái đất này có phải của ta đâu
                  Bỏ đi thôi và mơ đi cũng phải
                  Những giấc mơ tan hoang và quằn quại
                  Ngoái nhìn chi lịch sử của đêm thâu
           
                  Chợt quăng đi những vần thơ triết lý
                  Thấy quanh mình chim hót với hoa thơm
                  Tiếng của chim làm sao ta nói được
                  Lặng câm nhìn hoa đẹp với hương vương

                  Chỉ có hoa với ta là tri kỷ
                  Trái đất này tươi đẹp biết bao nhiêu
                  Thơ với phú tụng ca điều nhảm nhí
                  Ta ngọng rồi , nhắm mắt nhớ em yêu

                                                   C.D.M.    

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

LỮNG THỮNG RA VƯỜN XEM HOA

                          Ngày xưa chạy khắp xăm xăm
                  Bây giờ lững thững ra thăm mảnh vườn
                          Xưa gặp hoa đẹp thì thơm
                  Nay hoa đẹp mấy ... cũng thường ... ngó qua
                          Hoa dù sắc xảo mặn mà
                  Nhưng lười săn sóc để hoa giận hờn
                          Muốn làm thơ tụng , bút cùn
                  Hứng thơ lai láng cũng buông mất rồi
                          Trời vẫn cho đó đấy thôi
                  Đành cám ơn trời , ta thấy dửng dưng
                          Còn nhiều năm tháng vẫn mừng
                  Thưởng thức chừng chừng , lững thững xem hoa

                                                      C.D.M.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

HƯƠNG THỰC LÀ HƯƠNG

                 Đích thực là hương rồi đó he
                 Vén rèm chạy lọt khỏi phòng the
                 Em đến bên chàng không giấu diếm
                 Lãng đãng bên tai ngọt tựa chè

                 Chọc ghẹo người thơ bằng chéo áo
                 Thơm lừng sợi tóc biếc rèm mi
                 Chàng ơi hãy hít vào trong ngực
                 Một chút huyền mơ em sẻ chia

                 Thơm ngát bên thềm thơm tỏa lan
                 Dặt dìu bước ngọc vịn lan can
                 Người yêu cúi nhặt nhiều rơi rụng
                 Vội vã vì e hương sẽ tan

                                              C.D.M.

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

CHẲNG LEO ĐÂU

                                   họa vận khó trên mạng

               Ta nhiều tình lắm chẳng lèng xèng
               Vung bút viết bừa giỏi lắm nghen
               Thơ họa gửi đi vần tít tít
               Văn mần để lại tiếng ten ten
               Ngày dài cấu tứ ngoài song cửa
               Đêm ngắn ngâm thơ dưới ánh đèn
               Già sụm còn thèm chi cái ấy
               Nhìn đồi xanh mướt đếch leo lên

                                            C.D.M.  

LỠ NHÌN

                     Đẹp quá mê ly nửa nổi chìm
                     Nhìn hoài thi tứ vẫn nằm im
                     Muốn gần cho rõ , xa lấp ló
                     Làm bộ giả vờ ngắm cánh chim
                     Mặc kệ kẻ đi , người bẹo dạng
                     Ta buồn an ủi cái con tim
                     Quay đi thì tiếc , ngồi khan chịu
                     Cảnh tịnh an nhiên chắc khó tìm

                                               C.D.M.

NGỒI TRẦM

                                               tặng Cao Thoại Châu

                 Giữa thành phố ngồi nghe tiếng suối
                 Cà phê trầm lắng tiếng tim ta
                 Hai thằng cô đơn đàm thế sự
                 Giọt rơi dẫn dụ chuyện ta bà

                 Ngoài kia xôn xao người qua lại
                 Ta mơ hồ như chuyện cung trăng
                 Như sương khói và như huyền thoại
                 Quyện khói vào trong mộng ngàn năm

                 Biết nói gì khi non sông nức nở
                 Như kẻ mù ngồi ngẫm chuyện lăn tăn
                 Chẳng kết luận và cũng không lối thoát
                 Ta và ngươi lắc đầu cười nhăn răng

                                                    C.D.M.
                                             3 giờ sáng 27-3-04
                 

GÁI QUÊ LÀ MỘT BÀI THƠ

                Cô gái làng tôi chẳng biết thơ
                Nhưng mà biết hát khúc tình ca
                Lời ca chảy miết mòn huyết quản
                Bên khóm tre già bật tiếng thơ
                Thơ này chẳng khứng niêm cùng luật
                Nhưng cứ tuôn tràn ý mộng mơ
                Em ơi ta cúi đầu cung kính
                Nghe tiếng quê hương quyện khói mờ

                                               C.D.M.

KHÔNG SỢ THẰNG CHỆT

                 Đất nước đẹp tươi quá xá trời
                 Chín rồng uốn khúc vẽ mầu tươi
                 Sông trước sông sau bồi cát đẹp
                 Đàn con no ấm khắp nơi nơi

                 Cao đầu ngẩng cổ vững non sông
                 Sắt đá một lòng nối tổ tông
                 Chẳng nhượng một ly bầy lang sói
                 Ngàn năm oanh liệt giống Tiên Rồng

                 Thằng chệt lăm le sang dòm ngó
                 Cho mày sính vính dưới tay ông
                 Sông Rừng chặn đánh vang trời đất
                 Chúng mãi kinh tâm tiếng trống đồng

                                                    C.D.M.

BÀI VIẾT CỦA MỘT NGƯỜI NHẬT


 


"Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan
Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt: “Sự thật mất lòng”. Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục - ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một.
Tôi có một nước Nhật để tự hào
Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất". Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.
Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.
Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.
Bạn cũng có một nước Việt để tự hào
Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa… Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy.
Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn. Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phải việc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi?
Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.
Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mun, lọc lừa.
Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi… Vì đâu nên nỗi?
Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi?
Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?"
 

TUYẾT LÊ

                       Còn lúc xuân xanh nó vẫn còn
                       Mởn mơ như một trái đào non
                       Xinh xinh nuốm nhọn như chùa tháp
                       Đẹp đẹp da tươi lại lượn tròn
                       Ngoài vẻ ưa nhìn , nhìn không chán
                       Trong thơm muốn hít , hít càng ngon
                       Cách tường chẳng dám vươn tay hái
                       Lượn tới vòng lui dép muốn mòn

                                                    C.D.M.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

ĐẾCH CÓ GÌ

                       Chẳng nâu sòng cũng chẳng mũ ni
                       Nhìn đời chém giết chỉ cười hì
                       Thấy ai lừa đảo thì quay mặt
                       Những chuyện dâm loàn ... có ích chi
                       Rượu uống hại gan càng lếu láo
                       Bạc bài bại sản tớ không đi
                       Ngồi xuông uống cạn ly trà quạu
                       Hỉ hỉ  ha ha  ..... đếch có gì ! ?

                                                 C.D.M.

THƠ ĐƯỜNG THƠ CHỢ

                      Thơ xưa được tụng vượt thơ Đường
                      Nay khổ vì thơ quá nhiễu nhương
                      Dạng háng làm thơ la tuyệt cú
                      Vén đùi ngâm vịnh bảo văn chương
                      Mượn vần ngọng ngoẹo thơ con cóc
                      Ộp oạp mần văn hét ễnh ương
                      Ra ngõ gặp toàn thi với sĩ
                      Nhiều thằng xưng bá lại xưng vương

                                                   C.D.M.

PHIỀN

                       Ta sống ẩn cư vẫn bị phiền
                       Loa gào sáng sớm nhộn như điên
                       Ầm ì vang tựa đồi rung đá
                       Ào ạt reo như nước vượt triền
                       Đang uống cà phê buồn ray rứt
                       Ngẩng nhìn vườn cảnh tức triền miên
                       Thỉnh cầu loa tắt đi cho khỏe
                       Sáng sớm bình yên ít nỗi niềm

                                                   C.D.M.

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

HÌNH NHƯ LÀ LÁ RƠI

                                           nhân đọc bài
                                     Như mùa xuân còn mãi
                                           của Ngọc Quyên

                         Sao đêm đi tìm lá
                         Lá trốn trong vườn hoang
                         Ngọn gió nào ác quá
                         Vi vu bên tai già
                         Tiếng xạc xào lang thang
                         Tưởng tượng chiếc lá vàng
                         Rơi bên trời quê hương

                                               C.D.M.
                       

GỬI

                                   nhân đọc bài thơ GỬI
                                            của Giáng Xưa

                         Gửi qua vạn dặm mây mù
                  Về quê cũ có con đò hàn giang
                         Ngập ngừng gió chẳng sang sông
                  Người thương bên ấy hẳn không đợi chờ
                         Tim buồn lạc mất câu thơ
                  Gửi quê giọt lệ bao giờ tới nơi

                                                  C.D.M.  

TIẾNG CƯỜI ẢO GIÁC

                          Tiếng cười ẩn trong làn môi
                    Tình trong đáy mắt như hồi xa xưa
                          Vui buồn ảo giác mịt mù
                    Hình như tiếng guốc cười đùa nhạo ta
                          Chạy tìm kỷ niệm ngu ngơ

                                                C.D.M.

TIẾNG CƯỜI EM


Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

ĐẾCH THẤY GIÀ

             Mỏi gối chùn chân nỏ thấy già
             Da mồi nhăn nhúm cũng còn da
             Bụng to ngực lép nào vin gậy
             Tai tỏ mắt tinh chẳng quáng gà
             Lưng nhức đấm hoài không rên rỉ
             Răng long nhổ hết đếch kêu la
             Một mai sạch nợ về tiên tổ
             Kèn trống đưa ta nhộn quá hà

                                      C.D.M.

LÀM THƠ CHÂN CHÍNH ẤY PHE TA

          Từ đâu một lũ mới chui ra
          Đánh phá gây nên chuyện bất hòa
          Phân biệt dễ thôi ta và địch
          Làm thơ chân chính ấy phe ta
          Chồn hôi khó ngửi mùi nặng lắm
          Ái quốc thơ mình lắm thiết tha
          Nhắn bạn một lòng không thay đổi
          Làm thơ chém giặc giọng hùng nha

                                      C.D.M.

NGỦ CHÙA

                                   dịch thơ Nguyễn Trung Ngạn

                 Ngẫu nhiên ngủ nhờ chùa vắng
                 Sư nhường nửa chõng tre nằm
                 Sáng ra múc nước suối đá
                 Đêm nằm mượn mây thay màn
                 Trái tùng vào song cũng thích
                 Vượn kêu bờ suối inh vang
                 Sáng ra giật mình tỉnh mộng
                 Quanh mình mưa bụi mênh mang

                                           C.D.M.

Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

một trang viết

                       đôi dòng lục bát ba câu
                 sao gom  hết được mối sầu nhân gian
                       sách xưa mối mọt nhấm vàng

                       rách nhàu giấy dó tan hoang
                 án thư nghiên bút miên man gió lùa
                       trời chờ phác thảo đêm mưa

                                               Đoàn Thuận

tưởng xuân

                        xuân về tưởng núi xanh hơn
                 tưởng mưa bụi lấp được cơn muộn phiền
                        khi xa cách tự đôi miền

                        xin đời đôi chút bình yên
                 cho lòng an tịnh trước nghiêng ngả đời
                        nỗi niềm tự nó chơi vơi

                                            Đoàn Thuận

SẦU ĐÔNG

                      cây trơ trụi lá sầu đông
                chim di trốn rét phiêu bồng nơi đâu
                      không gian trống lạnh buồn rầu

                                          Đoàn Thuận

RA ĐI

                     Ra đi từ cõi vô cùng
                Lên đường từ nẻo mịt mùng cỏ hoa
                     Lẫn trong sương khói ta bà

                                          Đoàn Thuận

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

TRONG VƯỜN TRĂNG

                      Lượn quanh không nói hoa cười
               Hương xưa gió cũ bên rào ngậm trăng
                      E thẹn nhìn , biếng nói năng

                      Bước qua cổ độ tìm về
               Một tia sao lạnh , bốn bề nỉ non
                      Dế ơi tâm sự đã mòn

                      Thương ơi sao đã vội tàn
               Chim kêu loạc choạc tiếng vang rã rời
                      Nhìn đàn đom đóm chơi vơi

                      Trầm tư ta lại hỏi ta
               Ngập ngừng thế kỷ , vỡ òa thời gian
                      Ánh trăng nghèn nghẹn sương tan

                                              C.D.M.

ĐƯỜNG NÀO CŨNG VỀ LA MÃ


ĐƯỜNG NÀO CŨNG VỀ LA MÃ
                       tặng Luân Hoán
đù má cuộc đời như mõm chó
thiên tài sống với đám lưu manh
gái điếm văn nhân cùng một rọ
hào khí trào lên tám cửa thành
          biết anh ngày trước- Lương Sơn Bạc
          mang kiếm giang hồ đi bốn phương
          ngày nay Thuỷ Hử đâu còn nữa
          kiếm khách chừng như đã cuối đường
ta cũng như anh – đời mạc vận
say tình có lúc cũng cô đơn
tìm đâu cho thấy người tri kỷ
biết nói làm sao những tủi hờn 
          ta biết anh buồn như chó đẻ
          thì thôi cứ uống rượu quên đời
          mai mốt tụi mình về La Mã
          chấm hết - tạ từ - thôi ..éo chơi !

                                       Hồ Chí Bửu

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

CHIẾT LIỄU

                   Nắng hạ đẹp buồn chiều rối bời
                   Cảnh sắc như nhường hẹn với ai
                   Chuông trống từ đâu còn vọng lại
                   Bây chừ ly biệt hỏi đèn thôi
                   Nhìn sông đứt ruột hừ trôi mãi
                   Ngoái lại cùng đau tơ liễu rơi
                   Xưa nay chiết liễu là đây nhỉ
                   Bên cầu chất hận đã bao người

                                            C.D.M.
             

ĐÊM TRẦM

                                    Ý thơ Lý Thương Ẩn

                Gặp nhau đã khó , ngại chia ly
                Gió Đông trù ẻo cánh hoa lìa
                Tơ nhả hết rồi thân còn lụy
                Mắt mờ lệ ứa nến tàn kia
                Tóc đã bạc còn soi gương nữa
                Trăng lạnh ngâm tràn đêm quá khuya
                Muốn tới thăm Tiên đường chẳng tới
                Chim xanh ướm hỏi dẫn đường đi

                                              C.D.M.  

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

TẶNG QUÀ


                  TẶNG QUÀ

Ngày nào cũng thế chị em ơi
Bày đặt làm chi chán mớ đời
Vứt só dép giầy mong đem sửa
Thay nhiều quần áo đợi xông hơi
Tặng quà khệ nệ e tay mỏi
Săn đón liền liền muốn nghỉ bơi
Tớ chẳng có quà nhưng cố gắng
Chiều em hết xí quách thì thôi

                                C.D.M.         
 

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

GIẤC MƠ


giấc mơ

mai nầy em bỏ làm thơ
thôi thì người nhé giấc mơ cũng tàn
ngậm ngùi nghe gió thu sang
thôi thì muôn thuở lá vàng vẫn rơi
mai nầy ta bỏ cuộc chơi
chân đi tám hướng hồn vời một phương
lạnh lùng quên tiếng yêu thương
thôi thì sau trước cũng dường chiêm bao
mai nầy mây bỏ non cao
sông nào quên bến phố nào quên chân
đợi người nhắc chuyện phù vân
thu về cây nhớ nửa vầng trăng xưa
đợi chờ vàng võ tay đưa
em về đây nhớ người chưa gặp người
sầu ai chôn dưới giọng cười
hoàng hoa thu tửu gọi mời cố nhân
mưa về ướt áo bên sân
mưa về ướt ngọn cúc tần bơ vơ
mai nầy em bỏ làm thơ
mai nầy mình xóa giấc mơ nhé người.












thơ & tranh: trần thanh hương

TRĂNG GẦY

                 Ai cũng nhớ chỉ mình ta lú lẫn
                 Lẩm cẩn ngồi , lẩm cẩm đếm thời gian
                 Em chợt đến chợt đi không vẫy gọi
                 Để trăng gầy ủ rũ nhớ hình em

                                         C.D.M.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

TỪNG GIỌT HOÀNG HÔN

                              Giọt gì tí tách trong tim
                       Hình như giọt đắng đi tìm tri âm
                              Bay lên khói thuốc bổng trầm
                       Chìm sâu đáy cốc rưng rưng chiều tàn
                              Quanh ta chỉ những hoàng hôn
                       Bước nhanh nắng quái qua hồn cà phê
                              Cỏ buồn thoi thóp ngoài đê
                       Nhấp môi lơ đãng nhìn về mây xa
                              Giọt buồn như sợi sương mù
                       Hương xưa quyện mãi bên bờ miệng ly
                              Người xưa đi mãi không về
                       Hoàng hôn trống trải cà phê nguội rồi

                                                       C.D.M.

VUI

                              Trăng đùa ta trăng lửng lơ
                        Xuyên cành lá trăng ỡm ờ vẩn vơ
                              Mây loang lổ , mây vật vờ
                        Ngồi suông ngắm một vành mờ cũng ... vui

                                                      C.D.M.

BÚT CÙN

                             Bút cùn sắt thép hỡi người ơi
                             Nhưng bén tinh thần chẳng phải chơi
                             Phang hết người ngu khờ chui đất
                             Chém nhiều kẻ ác hiểm kêu trời
                             Tung hoành luận cổ như dầu cháy
                             Ngang dọc đàm kim tựa nước sôi
                             Thơ gửi đi rồi mong bạn họa
                             Cũng là góp chút sức già thôi

                                                         C.D.M.
               

ĐỌC LẠI BÀI THƠ VIẾT Ở PLEIKU



Cao Thoại Châu
ĐỌC LẠI BÀI THƠ VIẾT Ở PLEIKU


Trưa nay đọc lại bài thơ cũ
Thấy đất trời đổi chỗ cho nhau
Dốc lên thoai thoải quanh sườn núi
Hoa cỏ  khi không bạc cả màu

Thương những chữ vì ta mà trĩu nặng
Làm người gánh đất đổ sông sâu
Gánh gió thả trôi vào chỗ trống
Và đem mây chặn đứng nước qua cầu

Thuở ấy mưa rừng và gió núi
Xối buồn tan nát trái tim ta
Mái lá chênh vênh không phên liếp
Đêm nghe lóc cóc ngựa qua đèo

Cái thuở ra đường gặp toàn sơn nữ
Gùi cả hương rừng gùi tiếng suối trong
Mà ta cam tâm làm anh chàng thất nghiệp
Để sơn nữ buồn thành núi đứng bên non

Thương những chữ bị đem làm tôm cá
Bơi vào những chỗ nước không sâu
Lòng kiêu hãnh thua chỉ vài mắt lưới
Đâu hay đã rách tự khi nào

Chữ và nghĩa một thời ta sống
Vác búa lên non làm gã sơn tràng
Thương cây con ta đốn vào cây mục
Gió rít liên hồi càng thảm thương hơn

Hôm nay ai đọc bài thơ cũ
Lóc cóc nghe như tiếng ngựa qua đèo
Gã sơn tràng để rơi chiếc búa
Chạnh lòng ngơ ngẩn đứng trông theo…
5-3-2014

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

TÔI ĐẾM MÙA XUÂN TRÊN NGÓN TAY



                              Tôi Ðếm Mùa Xuân Trên Ngón Tay 
  
                                    Một thuở nào xưa em đến tôi
                                    Rưng rưng hoa đỏ nắng lưng trời
                                    Áo xanh dìu dịu chiều âu yếm
                                    Chúm chím vành môi chẳng dám cười 
                                    Ðể lặng nhìn nhau những phút giây
                                    Bướm xuân xao xác gió xuân đầy 
                                    Vườn bên ngan ngát mai vàng nở
                                    Thơ thẩn đầu nhà mây trắng bay 

                                    Thuở ấy đời như giấc mộng lành
                                    Mắt trong in dáng cả trời xanh
                                    Heo may mùa ấy chừng không lạnh
                                    Lá biết tìm hoa kể chuyện tình 
                                    Tôi ở đầu thôn em cuối thôn
                                    Xa nhau một giải lúa xanh rờn
                                    Ðường làng cát trải như giây lụa
                                    Vào hội mùa xuân nhịp trống dồn 
 
                                    Không hẹn nhưng mà thương mến nhau
                                    “Hai nhà” luôn nhắc chuyện trầu cau
                                    Mấy người trong xóm thường hay hỏi
                                    “Chắc hẳn sang năm sẽ có trầu...?” 
 
                                            alt
                                                            Những người lính trẻ
  
                                    Ðợi mãi trầu cau chẳng thấy đâu
                                    Mười mùa binh lửa chín thương đau
                                    Ta đi sương gió từ xuân ấy
                                    Xuân lại về cho thương nhớ nhau 
                                    “Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương”
                                    Bài ca dằng dặc mối sầu trường
                                    Chinh y giờ đã phai màu áo
                                    Cách biệt ngàn xa kín khói sương 
 
                                             alt
                                                            Đêm xuân gối súng tìm tri kỷ
 
                                    Rồi cứ mùa xuân mây trắng bay
                                    Hoa mai vàng nở mộng thơ ngây
                                    Ngày xưa trở lại như bào ảnh
                                    Tôi đếm mùa xuân trên ngón tay 
                                    Ðếm mãi mùa xuân vẫn chẳng già
                                    Ðộc hành ngâm khúc “hậu đình hoa”
                                    Ðêm xuân gối súng tìm tri kỷ
                                    Có khói hương thừa bay thoảng qua...
                                                         (Quảng Ngãi, cuối Ðông 1957)

                                                             Văn Quang