Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

DÁNG HOA



thôi thì em, giã từ xưa bóng nhớ
thôi thì em mây nước cũng giang hồ
đêm khép lại, gối đầy trong mộng ước
dấu cuộc tình trả lại sóng hư vô
thôi thì em chuyện mười năm đã mỏi
đường em đi, gót nhỏ chưa mòn
ngày khuyết tật, võ vàng theo sợi nhớ
mùa trăng qua sầu rụng mảnh trăng non
dẫu đường đời, mây cuồng bão nổi
người xa người, ngày tháng có ngừng đâu
dẫu lòng mình, lời chia tay có vội
dòng tâm tư vẫn đậm sóng tình đầu
nghe mùa xuân mịt mù như kỷ niệm
ngày hạ hồng lay lắt ngõ hương sen
đêm bàng bạc mây trời thu bạc tóc
nụ hôn trôi đông giạt những hoa đèn
nghe chăng em, gió ngân lời tuổi nhỏ
dấu yêu kia thôi dành tặng cho ngườì
trong tịch mịch mở hồn thao thức cũ
dáng trầm thơm còn đọng nét hoa vui.
mạc phương đình

CHIỀU TÀN GỌI BẠN

                 Gìn vàng giữ ngọc nhé
                 Thời gian sẽ trôi mau
                 Như nước chảy qua cầu
                 Ngọc sáng không tỳ vết
                 Niềm hãnh diện dài lâu
                 Mây bay qua mái lầu
                 Còn nhắn nhe gửi lại
                 Thời gian nào quan ngại
                 Trăng mờ sáng bạn ơi
                 Nâng ly rượu ta cười
                 Thỏa thuê chúc tình bạn
                 Nhìn tóc bạc không màng
                 Chuyện đời hết liên quan
                 Cầu thệ thủy cứ đẹp
                 Ta nhìn nước trôi hoang
                 Nước vui cùng mây gió
                 Gửi tình theo làn gió
                 Gọi bạn ơi bạn ơi

                                     C.D.M.
            

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

AI THA QUÊ HƯƠNG ĐI

             Ai tha quê hương đi
             Tôi nhìn theo đà mỏi cổ
             Những gót guốc mòn năm châu
             Hương thời gian không hoài cố
             Níu mãi vẫy mãi tia nhìn
             Mà như có gì gẫy đổ
             Khoảng trời lan rộng tan xa
             Mây xé ra nhiều mảnh nhỏ
             Thảng thốt thấy mình tha hương
             Như đứng bên đường cổ mộ
             Nhìn quê như là khói sương

                                         C.D.M.

TÌNH MỘT THUỞ CÒN VƯƠNG


Tạ TìnhPKT 09/24/2014
Tóc mây một món chiếc dao vàng,
Tình nghĩa còn đây chút dở dang.
Phận số không cho tròn nguyện ước.
Bể dâu đành để lỡ cung đàn.
Ba sinh hương lửa bao đời hận ,
Duyên nợ đá vàng suốt kiếp mang.
Ngày ngắn, đêm dài , nơi đất khách.
Thẫn thờ nhìn ngắm ánh trăng tan.

Lời Thêm :"Tóc mây một món chiếc dao vàng" là 1 câu trong bài "Màu Thời Gian" của nhà thơ Đoàn Phú Tứ , một trong các thày dạy Việt Văn tài hoa của tôi thời Trung Học, đầu thập niên 1950 ở Hà Nội. Nỗi riêng khôn tỏ , mượn chữ mượn lời người xưa , gửi theo ít nhiều lãng mạn tiềm ẩn của một thời thơ dại , vào những ngày tháng cuối đời này, chắc không ai nỡ trách. "Sớm nay tiếng chim thanh , trong gió xanh , dìu vương hương ấm thoảng xuân tình" (trong Màu Thời Gian). Gửi mọi người thân quí trong nhà đọc cho vui thôi. Cầu chúc an lành . PKT 09/24/2014 

Tri Khac Pham
Phamid1934@gmail.com

         TÌNH MỘT THUỞ CÒN VƯƠNG

Tóc em khôn gửi áng mây vàng
Nối lại đôi bờ chuyện dở dang
Đã dứt lời thơ sao Khuê nhạt
Mà tơ vương mãi một cung đàn
Người theo trôi nổi duyên mây nước
Ta hận một đời kiếp số mang
Trăng hỡi vì ai trăng chếch bóng
Mái Tây ngồi đếm giọt sương tan
 
                                           C.D.M.

SƠN CƯ TỨC SỰ

                     Thiền thanh huyên ngọ dạ
                     Trúc ảnh hộ giai đài
                     Lão phố thu vô sự
                     Sài môn trú bất khai
                     Khê vân dương tự khởi
                     Sơn vũ quá giang lai
                     Thanh thế thùy cao thượng
                     Nhàn miên vi bất tài

                                       Ngô thế lân

                          Ở NÚI NẰM CHƠI

                     Tiếng ve nâng nắng Hạ
                     Bóng trúc phủ thềm rêu
                     Ngõ cũ ngày thu rảnh
                     Cửa tre vẫn khép đều
                     Khe buồn mây phấp phới
                     Mưa núi sông cô liêu
                     Đời chẳng còn thanh nữa
                     Bất tài nằm chèo queo

                                             C.D.M.

NGÔ THẾ LÂN

       Ngô Thế Lân

Ngô thế Lân là một ẩn sĩ ở Đàng Trong
Sau khi thông nhất miền Nam , Lê quý Đôn nghe danh ông , mời ra hợp tác , ông không chịu ra và nói rằng : Cầu canh người khác là điề kẻ sĩ không làm ! Kẻ sĩ lấy làm xấu hổ !

        XUÂN NHẬT NGẪU THÀNH

Phù danh phóng hạ kiến ngô chân
Thủy trúc sinh nhai hạnh bất bần
Dã hiểu vô phong yên tự trực
Sơn hoa hữu lộ sắc thiên tân
Cao đàm đối khách nhiêu tam thốn
Giai nhưỡng phùng xuân hảo thập phân
Liệu đắc vô nhân đồng thử lạc
Bất phương mi lộc kết vi lân

                              Ngô Thế Lân

NGÀY XUÂN NGẪU HỨNG

Thân này không thích chuyện phù danh
Theo nước giòng khe chẳng sợ bần
Sớm vắng khói lên tùy thưởng thức
Hoa tươi sương đọng vẻ thanh tân
Khách đến chuyện tràn ba tấc lưỡi
Xuân về rượu tốt chẳng phân vân
Nếu không gặp kẻ tri âm đến
Vẫy bọn hươu nai tớ kết than
 
                                C.D.M.

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

ÔNG BÌNH VÔI

                  Ông bị vứt xó vào gốc cây
                  Chẳng ai thèm ngó tới
                  Nhưng công trạng đã đắp lên dày dày
                  Và ông vẫn bĩu môi cười ngạo nghễ

                                                     C.D.M.     

BÉ NGƯỜI MÀ TO MIỆNG

           Em bé ngây thơ xài máy tiền tỷ
           Cả nước thần đồng thiên hạ phát kinh
           Tiến sĩ đạo văn mặt mày vênh váo
           I Q tao vĩ đại chúng hiểu gì
           Chỉ tiêu này ai dám so bì
           Đao to búa lớn chuyện trời biển
           Thế mới sướng đời A Ha Ha
           Gửi mấy ông bạn chuyện làm quà
           Chuyện gác đèn hai đầu trái đất
           Rồi ta thong dong bay lên trời
           Vui thú điền viên

                                           C.D.M.   

ĐỔI MỚI

               Đổi mới quay cuồng toàn vẽ láo
               Ngứa tai , rác mắt chuyện tào lao
               Tôi nhớ xưa có người thiến gà
               Móc tay vào lấy trái tim ra
               Hoạn lợn , thiến trâu chắc giỏi hơn chút xíu
               Rồi nói chuyện cao ngạo đâu đâu
               Chém gió thôi mà ngàn nhà đổ sập
               Cây xanh trồng mùa nắng có lên nào
               Chuyện ngược đời nghe rổn rang sướng nhỉ
               Học không thông làm thủy điện ào ào
               Đổi mới mươi lần dân chắc chết
               Giòng xanh sao nỡ đổi đục ngầu

                                                    C.D.M.
 

TRIỂN LÃM

                 Triểm lãm là trưng điều đẹp tốt
                 Cho người ta thán phục , ngợi khen
                 Nay bêu điều xấu nói là tốt
                 Chẳng biết xấu hổ sao

                                            C.D.M.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

NHỚ NGUYỄN BÍNH


 
Lỡ bước sang ngang thời gió mưa
Trăm hoa đua nở mắc mưu lừa
Hỏi nghìn Nước giếng thơi miền Bắc
Cứu nổi thiên tài chết khát chưa?

Trần Mạnh Hảo                           

CHIỀU ĐẠI NỘI

 
Huế cuối năm 1989

Ngựa xe nào khuất nẻo
thành xưa loang bóng chiều
hồn ai trong lá rụng
dấu hài mờ sân rêu
lòng ta như thành quách
nhớ một nàng ái phi
giật mình nghe... áo động
nắng rớt trên hoa quì
ta tìm vườn ngự uyển
cỏ hoang che dấu rồi
tiếng chim chiều đại nội
rụng xuống chiều mồ côi
lòng ta như sương khói
đậu vào tường đá rêu
dấu thời gian im ngủ
dấu thời gian tịch liêu
chiều cuối năm chớm lạnh
vàng phai nhuốm mái hiên
ai mộng làm quan trạng
ngựa qua vườn ngự Viên ?
giật mình nghe gió động
nón bài thơ... qua thềm...

                  Đỗ trung Quân                                                             

THANH XUÂN

 
Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây
Người đi chưa dạt dấ u chân giày
Bàn tay nằm đó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may
Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Đêm chìm trong tiếng khóc tương lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối
Tôi mất thời gian lỡ nụ cười ...
Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ ...

Nhã Ca                                                                                                    

BÀI TÚY CA VIỆT TRÊN CỐ HƯƠNG


 

1-

ghé quán bên đường cạn một ly
cơ hồ tiền kiếp gợi sân si
rót thêm chai nữa – thêm chai nữa
thì chuyện tới lui có sá gì



tôi chỉ là người khách ly hương
dừng chân nghĩ lại quán ven đường
tìm nỗi hoài tình hương thắm cũ
cùng bạn xưa nhắp chén hồ trường
rồi mai rồi mốt về bên ấy
còn một chút gì để vấn vương



2-


ngửa mặt cười khan cùng nắng quái
men nồng như phảng phất đâu đây
người xưa tích cũ trong thi sử
ai kẻ luận đàm việc tỉnh say
thôi tôi cời chút than sưởi gió
vói tay bắt bóng trả cho mây



rằng thêm ly nữa - thêm ly nữa
hồ trường – hồ trường, tôi tỉnh hay mê
quê nhà tôi, tôi nhớ tôi về
ngờ đâu giờ đã bốn bề tịch liêu
hoàng hôn thắp cánh sương chiều
mà sao cảnh vật tiêu điều lá hoa
thôi thôi - tôi cạn chén quan hà.



3-


tôi chỉ là người khách viễn phương
những đóa ô môi rơi rớt bên đường
sao se sắc ngậm ngùi như cỏ úa.
khúc hoài ca lạc điệu giữa cố hương



uống thêm chai nữa – thêm chai nữa
cứ dâng rượu tiếp để môi mềm
ghế thấp ghế cao -
quẩn quanh quanh quẩn
đêm – đêm đã về chưa ? trăng đã lên ?



PHAN BÁ THỤY DƯƠNG
 

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

THÔI TA VỀ ÔM GÓC NÚI


1-

Áo nhuộm phong trần chưa rũ sạch
Tóc đã pha màu nắng quan san
Thôi thôi ta về ôm góc núi
Đẽo gỗ trầm hương tạc tượng nàng

Gõ phách mà ca bài độc đạo
Hứng tinh hoa nhật nguyệt càn khôn
Mang ẩn tích về treo cổng gió
Chợt phân vân ngẫm chuyện sinh tồn

2-

Mềm môi cạn rượu đêm trừ tịch
Lại nhớ người xưa, hương tóc xưa
Đường thăm thẳm bước chân lơ đãng
Thoảng nghe lạc điệu pháo giao thừa

Thôi thôi ta về bên dốc đá
Dựng am đường hội chứng vô âm
Rủ chim chóc ngao du rừng trúc
Đốt cảo thơm chuyển hóa huyễn thần

3-

Dư ảnh chập chờn như bụi khói
Ảo chân rời rạc giữa lưng trời
Thôi thôi ta về ôm góc núi
Đục gỗ trầm hương tạc tượng người

Gõ nhịp mà ngâm bài tuyệt tận
Gọi hồn Lá Thắm suốt đêm thâu
Gió sương phơ phất đời cô lặng
Nhòa nhạt chưa phíến thạch mộ sầu.

Phan Bá Thụy Dương

  

ĐÊM ĐỘC HÀNH - ĐÔNG TÀ


Từ vắng tiếng em cười
Bỗng đời ta tẻ nhạt
Mỏi mòn tìm thảnh thơi
Thêm lụy phiền chua chát


Giờ lỡ làng hoa nát
Nghe hương đêm nhẹ nhàng
Lẫn vào làn gió mát
Hồn lạc loài đi hoang


Khe khẽ nhịp thời gian
Âm thầm ôm tuổi mộng
Lạnh lùng ngày ngóng tháng
Lặng lẽ rũ năm trông


Lòng giá tựa mùa đông
Bàng hoàng khuya lộng gió
Mơ màng chút ước mong
Ký ức về mờ tỏ


Ta bước trên đường nhỏ
Thênh thang đến lạ lùng
Ánh trăng giờ chẳng thơ
Mà lá hoa rơi rụng


Sương thấm lạnh thân rung
Bóng ta dài lối cũ
Nơi này gợi nhớ nhung
Ta mãi đời cô lữ


25/04/2006
CSL
 

MÔI THƠM TÌNH CỜ - ĐÀO DUY ANH


Em tóc chiều nhạt nắng
Xõa ngan trời bâng quơ
Nụ chiều lơ ngơ gió
Thoảng môi thơm tình cờ
Bóng thời gian ngập ngừng
Đêm về trôi lẩn thẩn
Cơn mê nào lóng ngóng
Dạt vào lòng mênh mông
Em Thánh thiện trong ngần
(Sợ nói điều lầm lỡ)
Nao nao miền tưởng nhớ
Hanh hao đường trăm năm
Dáng xưa xiêu bờ nắng
Dắt tình vào chiêm bao
Mềm ngọn sương chếnh choáng
Hạnh phúc cười trong veo .
Đ.D.A

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

MỘNG GẶP THẦY

                                     Dăm gã thư sinh vừa lạc đệ
                                     Mươi nàng thôn nữ sớm chìm châu
                                     Cảm thông một phút bừng ân ái
                                     Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau
                                                                    Vũ hoàng Chương

              Đêm qua đệ mộng gặp Thầy
      Dắt tay đệ tử ngất ngây hương đèn
              Giai nhân danh sĩ tình điên
      Bến Liêu Trai dạt con thuyền ảo mơ  
              Chìm sâu dặm liễu mịt mờ  
      Phấn hương ngào ngạt hết mùa trăng thơ
              Trăng ơi sao khéo ỡm ờ
      Câu thơ chưa dứt bên bờ mộng du
              Trăng Tây Hồ tiếng sáo đưa
      À ơi nhịp gõ ngàn xưa vọng về
              Khói lên ngút tỏa sao khuê
      Tiếng reo ấm nhịp phòng the gió lùa

                                       C.D.M.    

GIÁO GIÀ TẬP YÊU

Đời còn mấy nỗi ta yêu gấp
Vứt tuốt ngay đi những đoạn trường
Vui với cỏ cây nơi xó xỉnh
Rước về hoa đẹp khắp mười phương
Vườn tình rực rỡ nhiếu mầu lạ
Đằng ấy cười duyên tớ vấn vương
Hương lạ ai kia như muốn nói
Ôm vào bát ngát vẻ nghê thường

                                    C.D.M.

LỜI AI VÚT LÊN CAO

         Đất nước kiên cường chẳng thậm xưng
         Chẳng gì cũng thắng Mỹ anh hùng
         Cà Mau Lũng Cú xuyên chỉ đỏ
         Bia tạc đền ơn khắp núi sông

                                     C.D.M.

MỜI GỌI

           Mời gọi người xa tới nước tôi
           Anh hùng lổn nhổn khắp nơi nơi 
           Gái đẹp quý ngài cười tít mắt
           Ra về buông xả , nhếch môi cười

                                              C.D.M.

HƯỚNG DẪN VIÊN

          Nhồi nhét mần chi nhét quá liều
          Rớt vài câu chữ cũng không sao
          Cũng không sai sót ngoài kế hoạch
          Chơi khắp bốn mùa có bấy nhiêu

                                            C.D.M.

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

GIÁO GIÀ TỰ VỊNH

                Nước chảy xuôi giòng ngẫm cũng vui
                Tha hương ngày tháng thả mây trôi
                Đắng cay mặn nhạt lấy làm ngọt
                Phải trái đúng sai chỉ biết cười
                Lơ láo cho đành thân giáo dở
                Ngu ngơ phó mặc số hên xui
                U mê đến quá nửa đời lỡ
                Ôi tuổi thơ tôi những ngậm ngùi

                                         Phạm khắc Trí

họa thơ ông bạn già

                         NGU NGƠ ĐỜI GIÁO

                  Già cóc cười mình nghĩ cũng vui
                  Cười nhau rồi đến cả ông trời
                  Quay cuồng thế sự thì nhích mép
                  Điên đảo thời nay ráng gượng cười
                  Lơ láo năm dài thân giáo mác
                  Buông xuôi ngày ngắn mặc hên xui
                  Ngồi buồn níu bạn nghe tâm sự
                  Cũng bọn ngu ngơ lắm ngậm ngùi

                                                      C.D.M. 

KHỦNG BỐ

                Lý tưởng gì hại người vô tội
                Hay ho gì tàn sát đồng bào
                Thiên đàng của mi là thế hở
                Ông bà nào chap nhận Xít Mao

                                               C.D.M.     

GỬI THEO MÂY SỢ LẠC QUÁ NGƯỜI ƠI

         GỬI THEO MÂY SỢ LẠC QUÁ NGƯỜI ƠI

Họp xa quá làm sao vác mặt tới
Khệ nệ ôm vài câu tếu tặng chơi
Thơ chât chứa bao nỗi niềm năm tháng
Thoảng tai người mong thấu hiểu người ơi

Trường xa xưa mịt mù trong tăm dạng
Cánh phượng hồng lả tả rớt đầy vơi
Tình xa xưa vượt thời gian đọng lại
Rèm mộng mơ không đủ ướp tim người

Ta nhắc mãi , nhớ hoài , nhắn nhe gấp
Chút thời gian còn lại bên vai già
Cánh tay gầy run run sợ hụt hẫng
Chới với vài câu treo lên mây xa

                                  C.D.M.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

NHỚ CHUYỆN CŨ CHỐN XƯA

                    Nhớ chuyện xa vời đến xốn xang
                    Bay về quê cũ nắng hanh vàng
                    Nổi trôi mây bạc lòng không bạc
                    Bước dạo vườn xanh lại ngỡ ngàng
                    Cảnh đã gợi nhiều tình hoài niệm
                    Người đành ôm mãi hận lang thang
                    Bạn xưa xa lắc muôn trùng biển
                    Để kẻ ngồi ôn chuyện cũ cang

                                                     C.D.M.  

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

TỲ BÀ

Nàng ơi ! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi

Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi ! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê

Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi

Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô ! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi ! vàng rơi: Thu mênh mông

                  BíchKhê                                                                                                                                      
 

TÓC XÕA ĐÀN TƠ

Tóc xõa đàn tơ rơi lướt thướt
Hồn thu đã hiện khóc thu gầy
Tôi nhìn đôi mắt rưng rưng lệ
Cả mảnh hồn thơ rợn ý say

             Bích Khê                                                                                                                                      
 

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

NGHÊ THƯỜNG

 
Ô trời hôm nay sao mà xanh !
Ngọc trăng xây vàng trên muôn cành,
Nhung mây tê ngời sao kim cương,
Dạ lan tê ngời say men hương;

Lầu ai ánh gì như lưu ly ?
Nụ cười ai trắng như hoa lê ?
Thủy tinh ai để lòng gương hồ ?
Không gian xa cừ hay san hô ?

Đêm ôm hồn tôi chơi phiêu diêu
Bắt gặp nàng thơ diện yêu kiều;
Man mác cho nên nhớ chị Hằng:
Hai tôi nhịp nhàng lên cung trăng...

là ngọc thạch hay trân châu ?
Mã não hay là hổ phách đây ?
-- Cung thiềm vắt vẻo cài lên mây,
Tiên nữ ra chào, tình ngây ngây...

Nầy ! muôn ngọc nữ ngớp y thường
Tóc quyện bay mùi tô hợp hương --
Uốn mình say lượn sóng xiêm nghê;
Khúc Phụng cầu hoàng sôi đê mê...

Diễm lệ, Hằng Nga bước xuống đền:
Điệu ca thần diệu vẳng đưa lên...
-- Chúng tôi lạc giữa mộng như ngà
Ngỡ vướng vào muôn tơ lụa sa...

... Hai tôi vừa ghé bến sông Ngân:
Ô ! nàng Xuân Hương ngực để trần
Ngâm bài "Vấn nguyệt" tiếng trong ngần
Nhìn xuống nhân gian cười như điên.
 
                                       Bích Khê
 
                                                                                                                                        
 

HỒ XUÂN HƯƠNG

Canh sương quán lạnh nguyệt tà song
Bên gối hương lan đến ấp lòng.
Người vợ trong thơ gần cách mộng
Đêm nay chẳng biết có về không ?

Văn chương quán thế không ai biết
Trong mộng mình về thưởng với tôi
Xanh liễu ngoài song thay đổi lá
Đã ghen tài sắc mấy đêm rồi ?

Đêm nay nửa gối nghiêng nghiêng mộng
Muôn dặm người xa đã thấy về
Xanh liễu ngoài song vừa đổi biếc
Màu thi sắc lá đọ dung nghi.

                                 BíchKhê                                                                                                                                      
 

BÁN SẦU


 
Sầu đâu sầu lạ lùng
Sầu theo lẽo đẽo ngàn trùng cũng theo
Bán sầu chi đó tệ
Xưa đã từng có kẻ bán hoàng thiên
Người bán trời không chứng mới là phiền
Còn tôi bán hàng sầu tiền chẳng lấy
Sầu nhấm ma men men khó tẩy
Sầu mời thần ngủ ngủ không ngon
Này sầu hoa sầu cỏ sầu núi non
Sầu tất cả bà con say tỉnh dở
Chưa nói đến tớ sầu vì tớ
Bôn ba mà vỡ lỡ nét tan thương
Ma dắt lối quỷ đưa đường
Sầu đây đó sầu vương chằng chịt mãi
Tôi muốn bán hàng sầu không vốn lãi
Khỏe tinh thần hầu tính lại cuộc trăm năm
Để sầu, thêm rối ruột tằm

 Bích Khê                                                                                                                                   

 

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

DÃ NHÂN


Sau món yến, mặt bàn cẩm thạch được dọn sạch. Chỉ còn cây giá nến bằng vàng mang thân hình hai thiếu nữ trần truồng đang xoắn vặn như bện thừng.
Hai bộ ngực căng đầy ngửa ra sau trong cuồng hoan. Trên môi hai thiếu nữ ngậm hai ngọn nến. Thân nến màu hồng phớt vàng bềnh bệch da người.
Ngọn nến nhẩn nha cháy, phả làn hương khen khét, ngầy ngậy, mời gọi như chăn gối. Thoảng mùi hoang đàng của những bữa tiệc cổ La Mã. Cái thời những vương tôn công tử nằm ngả ngớn trong đại tiệc, để những đường cong của thân thể hoan ca bên trân cam mỹ tửu. Người dự tiệc choàng hờ hững ngang thân một tấm vải mềm và xốp nhiều nếp. Những cái đầu tóc giả uốn sóng rắc phấn rung rinh bên má các quý phu nhân cùng gái làng chơi cao cấp. Đàn bà mắt đắm đuối không ra gật đầu không ra chối bỏ, thỉnh thoảng lại diệu vợi vươn cánh tay trần nuột nà tới giữa bàn tiệc, khẽ nhón lấy một chùm nho hoặc một chùm anh đào chín mọng, nhấn nhá dập hờ ướt khóe môi hé mở. Kẻ đối diện bị thôi miên, chỉ còn biết giương đôi mắt ngây dại theo nhất cử nhất động ra chiều ban ân huệ của người đẹp.
Hôm nay, những người quanh bàn tiệc này cũng nằm. Lân là một trong những kẻ ăn nằm đó. Có một dự án. Bên A và bên B khao nhau một bữa "nhất dạ đế vương". Một bữa tiệc pha tạp phong cách. Bàn ăn kiểu La Mã. Bàn ăn kiểu Pháp lai Đức lai Nga. Ăn thì đặc sệt những món ngự yến kiểu Tàu. Khung cảnh lộng lẫy mà lờ lợ, mang sắc nhờn nhợt đục. Tiền chảy tràn từ túi khổ chủ. Khổ chủ này có hai con đi du học ở Anh Quốc, có hai ô tô đời mới, hai con chó ngao bụng thon chân cao như ngựa vằn, hai ngôi biệt thự mỗi ngôi cỡ vài ngàn cây vàng, một vợ một nhân tình. Cái gì cũng hai. Dự án cũng vậy, luôn luôn là hai chiếc song song. Lân là bạn của khổ chủ, vừa là người thẩm định, vừa là con thoi đi lại giữa A và B. Cái gì cũng có một. Nhưng cũng có một vợ một nhân tình, đúng mốt.
Bức tường màu đỏ đối diện phía trước mặt các thực khách bỗng rùng mình, rồi dời sang một bên như có phép lạ. Bất thần phô bày một hang động bê-tông sơn phết giả đá, giả thạch nhũ được chiếu sáng bằng những chùm đèn màu. Lại một chiếc bàn cẩm thạch đỏ. Nhiều giá nến. Một chiếc lồng lớn phủ lụa vàng rủ tua trước mặt một cô gái mặc cẩm y, đội vương miện, giát trang kim lấp lánh.
Chủ nhà hàng phục sức như quan võ trong những bộ phim truyền hình về thời Tần Thủy Hoàng, lịch kịch cung kiếm bước ra cúi chào:
- Tiếp theo đây, xin mời các bậc đế vương thưởng thức món trân cam của Từ Hy Thái hậu. Món này không những bồi bổ sự sáng láng cho quý vị, mà còn khiến cho thân thể thêm tráng kiện, xuân tình lai táng. Vĩnh cửu xuân. Mời!
Cô gái mặc áo trang kim đang ngồi xếp bằng trên bàn bỗng thét lên một tiếng sắc tạnh, rút soạt kiếm đứng phắt dậy, xiêm y rụng lả tả, trong nháy mắt trên người cho còn một mảnh vải bé bỏng nửa bàn tay. Trong chớp mắt, tấm lụa vàng che lồng đã bị mũi kiếm hất tung tên trời, đứt làm hai mảnh. Thực khách ồ lên. Trên bàn là chiếc lồng sắt có sáu ngăn. Mỗi ngăn nhốt một con khỉ lông vàng.
Những con khỉ xinh xắn cụt đuôi mặt đỏ, ngón tay thon dài, móng tay màu đen. Đôi mắt to và sâu nằm sát dưới hốc xương cung mày nhìn nài nỉ và van lơn. Đám khỉ run rẩy quan sát đám thực khách. Những ngọn nến nhảy múa không thương xót trong mắt chúng.
Cô gái vẫy tay. Hai gã bồi bàn cầm hai con dao sáng lạnh chạy ra. Con khỉ đầu tiên được bắt ra, trói gô lại, đặt ngồi trên bàn, trước mặt ông "cái gì cũng hai'' - khổ chủ bữa tiệc.
- Ngài có vừa lòng món này không ạ? Chỉ cần một cái phẩy tay của ngài, chúng tôi sẽ đổi ngay con khác?
Khổ chủ ngắm con khỉ đang ròng ròng nước mắt, xoay ba bốn lần, soi đủ mọi phía, rồi gật gù:
- Được. Không kém cạnh bữa trước. Nhưng nhớ phải làm gọn gàng, đẹp. Trong khi các thượng đế đang thưởng thức, chớ quên màn múa bụng. Thế mới ra mẻ bữa tiệc của Từ Hy Thái Hậu các thượng đế của tôi ở đây mới hài lòng.
Khổ chủ vừa dứt tời, cô gái lập tức vươn tay bấm vào một chiếc nút bí mật được cài sẵn đâu đó bên mép trái bàn. Mặt bàn mở ra. Sáu chiếc cột sắt nhỏ vừa đủ để ghim đứng thân mình sáu con khỉ bỗng nhô vụt lên. Hai gã bồi bàn lẹ làng tóm từng con khỉ nhấc lên, kẹp chặt cổ và vai chúng vào cột bằng những chiếc nẹp sắt. Sáu con khỉ không thể cựa quậy, tiếng kêu tắc nghẹn trong họng, đảo tròng mắt khiếp đảm nhìn thanh kiếm sáng loáng trong tay cô gái:
- Đêm nay, quý vị là đế vương, đang ở trong nội điện của Từ Hy Thái Hậu...
Lưỡi kiếm vung lên. Chỉ còn kịp nhìn thấy một ánh chớp. Hột mảng đầu của con khỉ bị phạt ngang. Máu bắn trên mặt bàn. Khổ chủ khoái trá mời các "thượng đế" của mình thưởng thức món óc khỉ của Từ Hy Thái Hậu trong màn múa bụng.
° ° °
Mệnh nữ treo đằng ngọn
Mệnh trai treo đằng gốc
Mệnh nữ nặng bởi tóc...
Vừa mới trĩu trên ngực này. Hương nồng nàn trong suối tóc còn nén chặt mi mắt này. Trái tim trong lồng ngực còn nhảy như Niên Đại. Thế mà tỉnh giấc, đã chẳng thấy đâu. Quờ sang, giường trống một khoảng lạnh người.
Không phải vợ. Chẳng phải người tình. Nàng thường đến vào canh gà gáy. Như một vòi rồng mang vô vàn hạt bụi nâu ánh đỏ. Không một điềm báo trước, nàng đến bên giường của anh.
Nở nụ cưới biết lỗi khờ dại. Dịu lại thành một dải lụa màu đồng. Rồi, cũng mềm như lụa, nàng tuồn vào trong chăn, úp mặt gối đầu lên ngực anh. Lân gấp gáp thức giấc. Gấp gáp kiếm tìm đôi môi nàng. Bàn tay gấp gáp dạo trên thân thể nàng. Nhưng đôi môi không thấy. Thân thể không thấy. Bàn tay nóng rực tuột vào chăn đệm. Chỉ thấy đôi môi hình lá và những đường cong lơ lửng trên cao.
"Ta bay lượn". Nàng nói. "Còn anh thì đi bộ". Nàng nói. "Ta giữ mãi cho anh một khúc dạo đầu". Nàng nói. "Kìa bình minh đến. Và em phải đi". Nàng nói. Rồi, thoảng hôn lên môi anh. Rồi, dạo lướt trên thân thể anh, dải lụa màu đồng biến thành chiếc vòi rồng dữ dội cuốn xoáy những hạt mưa màu nâu ánh đỏ vụt ra ngoài cửa sổ theo tia sáng đầu tiên của rạng đông, nàng đi.
Để lại anh, trên giường, tê cứng trong một niềm hoan lạc đau đớn.
Mệnh nữ nặng bởi tóc
Nặng bởi vú hai bầu
Mệnh nam nặng vì đâu, ông bà hỡi?
Văng vẳng tiếng Mo Khuôn. Tại sao lần nào cũng vậy, nàng đến rồi đi trong tiếng Mo Khuôn. Về một mường Trời ngùn ngụt khao khát với những chiếc vòi rồng màu nâu ánh đỏ không thể giam cầm.
Lân vật mình trên gối. Cắn chặt hai hàm răng. Vỏ gối lông vũ bị anh xé nát. Những chiếc lông chim hút nước bọt khô khốc trong miệng. Thoảng vị lờ lợ tanh của bữa tiệc Từ Hy. Ta là ai vậy? Một vợ một người tình một dải lụa màu đồng đỏ? Mùi máu khỉ tanh lợm và hương tóc trĩu nặng trên mi mắt?
° ° °
Tay Lân quờ phải một vật gì vừa mềm, vừa ấm. Rồi một bàn tay bé xíu với những ngón thon nhỏ, móng nhọn.
Lân mở choàng mắt. Những móng tay nhỏ xíu, không thể thon hơn thế, màu đen.
Lân mở bàn tay. Cũng đầy những nếp gấp, đường mạch máu, những ngôi sao. Đủ cả đường sinh mạng, đường duyên tình và trí đạo. Đường sinh mạng nối liền cực Nam và cực Bắc của bàn tay. Gốc phía Nam mờ. Hẳn rằng nhiều phen lận đận. Trí đạo nối cực Đông và Tây của bàn tay, sống động và rõ nét. Hẳn cũng có túc mẫn tiệp và điên rồ. Chạy ngang ngạnh từ gốc phía Đông, bất thần rẽ ngoặt lên phía Bắc, chi chít những đường ngang lối tắt, ắt hẳn đây là bàn tay của một kẻ đào hoa có nhiều tiếng sét tình ái.
Lân ngắm kỹ bàn tay, bất chợt cười thành tiếng, lật nghiêng sang bên trái.
Con dã nhân giật mình rụt tay lại. Đường sinh mạng, trí đạo đường duyên tình cũng biến sau mu bàn tay lẹ làng. Đôi mắt to tròn, nâu thắm thiết, từng trải mở rộng dưới vòng cung xương mày. Con khỉ vàng này từa tựa một người đàn bà lam lũ, âu yếm và từng trải. Lân nghĩ.
Đó là con khỉ thứ sáu trong bữa tiệc Nhất dạ đế vương, bữa tiệc của Từ Hy, đêm trước. Bộ óc của nó được dành sẵn cho Lân, sau cái trán có đôi mắt âu yếm này. Lân không chịu đựng nổi, đã nôn thốc tháo. Lưỡi kiếm vung lên đã kịp chưng hửng. Lân vét hết tiền túi, quẳng lên bàn, ôm con khỉ vào ngực, bỏ chạy.
Về đến nhà, khi cởi trói cho con khỉ, Lân mới biết rằng đó là một con cái. Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong đời, anh biết rằng bàn tay khỉ cũng có đường sinh mệnh, trí đạo và duyên tình.
Và ngay lúc đó, Lân nghe vẳng tiếng Mo Khuôn. Bản mo hồn của người Thái. Cái giai điệu da diết, hừng hực đớn đau này, anh đã nghe hoài, nghe hủy, trong những đêm mưa bên bếp lửa rừng Tây Bắc. Ông mo thân gầy săn như gỗ lũa, tay cời than, tay vẩy rượu, vừa đung đưa người cho đỡ lạnh vừa hát kể Mo Khuôn cúng mường cầu phúc thọ. Ngày xưa, Lân không vợ nhạt chỉ cưới vì tiền bạc và nòi giống. Không người tình chỉ vấn vương vì xác thịt và những lời chiều nịnh nhạt như nước ốc. Không nhờn nhợt lờ lợ những bữa Nhất dạ đế vương. Lăn từng úp mặt xuống gối, nước mắt đầm đìa hoan lạc khi nghe người kể Mo Khuôn.
° ° °
Đi đi, dã nhân!
Sáng nay, xuân về. Đủ lạnh để nước mắt ngươi ngừng chảy. Đủ ấm để ngươi vào đến giữa rừng. Đừng đi sang trái, phía ấy có bọn mang thòng lọng và bao tải đi săn trộm chó. Tất nhiên chúng mừng phát điên nếu săn được một con khỉ. Đừng đi sang phải. Phía ấy rực rỡ đèn màu và những nhà hàng Nhất dạ đế vương.
Đi đi, dã nhân. Vì bàn tay ngươi cũng có đủ ba đường sinh mệnh, trí đạo, duyên tình.
Nước mắt lưng tròng, Lân ngồi xệp ở bìa rừng. Thấp thoáng chiếc đuôi cụt của dã nhân đang lao mình vào rừng thẳm. Lân ngẩng mặt lên trời, đợi chiếc vòi rồng xoáy theo những hạt mưa màu nâu ánh đỏ.

QUÁN BÊN ĐƯỜNG


 
Ngày xưa ngày xửa ngày xưa
Chiều mơ chiều nắng đẹp khoe màu tơ
Hai đứa mình còn trẻ thơ
Rủ nhau ngồi trước của chơi thẩn thơ
À à nhớ, nhớ em còn mái tóc bánh bèo
À à nhớ, má chưa hồng da mét vì em nghèo
Ðầu anh còn húi trọc, còn húi trọc
Khét nắng hôi trâu thèm đi học, thèm đi học
Em cầm một củ khoai
Ghé răng cạp vỏ rơi
Xong rồi mình chia đôi
Khoai sùng này lượm mót
Sao ngọt lại ngon ghê

Giờ đây kỷ niệm ngày xưa
Giờ đây cảnh cũ chìm xa mù khơi
Gặp nhau một chiều lạnh mưa
Gặp nhau quần áo bảnh bao mừng sao
Nhìn em còn xinh còn tươi
Ðời em tưởng đâu là vui
Nhà em phải chăng là đây ?
Dè đâu chẳng may là quán
Em bẹo hình hài đem bán
Rồi em hỏi anh làm chi ?
Cầm bút để viết ngày đêm
Viết gì ?
Ðời thối phải nói là thơm
Ngòi bút là chiếc cần câu miếng cơm
Em hỏi nghệ thuật là chi ?
Là đui là điếc là câm, mà đi
Nhìn nhau lặng lẽ nhìn nhau
Nào có ai đánh mà sao lòng đau
Bánh ngọt cùng mời ăn
Nhớ chăng củ khoai ngon
Bánh tươm vàng như nắng
Bánh này mình chưa cắn
Sao miệng lại cay đắng
Rồi xin một nụ cười thôi
Cười ư ? Em đã vội quên nụ cười
Thì xin vài giọt lệ rơi
Lệ em cạn đã từ lâu người ơi !
Trước khi từ giã
Hỏi nhau buồn hay là vui
Thì cứ hỏi ngay cuộc đời
                                        Bình Nguyên Lộc   

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

CHIẾN TRƯỜNG KHÔNG NỞ HOA !

                        Ngã ba này quan trọng nhỉ
                        Đường đi ai có phân vân
                        Tâm tình ai đang trong trắng
                        Nhìn rừng chỉ thấy mầu xanh

                        Máy bay cùng là bom đạn
                        Vô tình rải xuống đầu xanh
                        Tương lai đứt ngang đau nhỉ
                        Cho trên sảng khoái sướng thầm

                        Hà Nội nở hoa tươi thắm
                        Hồn thơ Tố Hữu vinh thăng
                        Biệt thự nhà thơ lộng gió
                        Xoa tay vài câu thơ văng

                                                   C.D.M.  

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

CA DAO

                           Ngày xưa mẹ hát ru ta
                  Bây giờ ta hát ru ta ngậm ngùi
                           Câu thơ lục bát bên trời
                  Trôi theo giòng suối về nơi vô tình
                           Đêm khuya một cõi u minh
                  Xa xăm vẫn đọng mối tình nước non
                           Sông còn đây , núi chưa mòn
                  Làng quê vọng mãi tiếng bom hận thù
                           Anh em lòng một mãi xa
                  Câu ca lạc điệu chưa nhòa đau thương
                           Thẹn làm con cháu Lạc Long
                  Tuy cùng một bọc mà lòng khác nhau 
                           Trời cao nhìn xuống dàu dàu
                  Lỡ tay nên thế ! Làm sao bây giờ

                                                         C.D.M.